Nhớ một đêm nào chưa xa lắm, ngồi ven hồ Tịnh Tâm. Dưới ánh trăng mười sáu, ngắm những đoá hoa sen trắng muốt đang rùng mình toả một thứ hương mê lộ, chợt lòng xao xuyến nhớ hoa quỳnh. Nhớ loài hoa mà mệnh số nghiệt ngã và ngắn ngủi đến đau đớn. Chỉ nở và vội vã tàn phai chưa trọn một đêm dài. Người yêu hoa quỳnh là yêu bản tính hoa lặng lẽ. Hoa nở ko cho ai và ko cả cho mình. Nở vậy thôi, rực rỡ rồi tàn phai như một ảo ảnh lụa là. Một năm dài đằng đẵng, quỳnh chỉ thường trổ hoa một lần. Hoa ko nở bình thường vào buổi sáng như muôn loài hoa khác mà nở như một thiếu nữ trở dã giữa đêm. Quỳnh vẫn thường chọn những đêm có trăng để mà nở hoa. Màu hoa trắng dưới trăng tha thiết như một tình yêu quá đỗi đam mê. Tôi yêu say đắm màu hoa quỳnh, yêu mụ mị màu hoa trắng run run như đôi môi ai e thẹn đợi một nụ hôn nồng thắm. Yêu chuếnh choáng sắc hoa tinh khiết màu xiêm áo cho đôi tay hờ mộng mị khát khao. Như từng phiến tâm tư ghép lại, cánh hoa quỳnh đã quy nạp trong màu hoa trắng bao buồn vui nhân thế. Tôi nghe trong sắc hoa cơ hồ như có tiếng thở dài của ai đó tận cuối phía sương mù. Đêm càng vào khuya, trăng sáng nhiều hơn và hoa quỳnh càng nở rộ. Ngàn nhuỵ hoa như một bầy tiên nữ đội vương miện vàng chói, đi điệu tango rạo rực cõi vô thường. Mỗi bước nhảy balê thanh thoát, nhuỵ hoa phổ nhẹ vào bóng đêm mùi hương dìu dịu. Hương như lời ai nói dịu dàng , làm dịu lại nỗi đau của một thời đã qua. Chút ngai ngái như bóng hình Đạm Tiên, bước đi thanh vân để lại những dấu hài xanh trên thềm rêu ướt đêm qua. Mỗi lần ngắm hoa quỳnh, thẫm mùi hương hoa lan toả dưới trăng, tâm thức cố tìm trong trí nhớ hương hoa như mùi hương tóc ai đê mê từng sợi mỏng manh dài. Hương hoa quỳnh len trong hương tóc, chợt dài như tiếng chuông chùa Thiên Mụ âm âm buồn trôi trên sông…
Sao lòng nhớ hoài nụ hoa quỳnh nở trong đêm mưa. Mặc cho mưa đánh lòng hoa tơi tả, hoa vẫn nở ngại ngùng như một thiên chức của tạo hoá. Trong tiếng mưa buồn, hoa thổn thức khóc. Giữa đêm tối đầy mưa nụ hoa vẫn cứ trắng như chưa bao giờ trắng hơn. Hoa trắng niềm tin yêu cuộc sống, trắng như một minh chứng ngây thơ giữa mưa gió ba đào. Ko hiểu khi lặng lẽ nở trong mưa, hoa quỳnh có tự hỏi lòng mình ko dưng hoa lại nở trong mưa. Ko dưng màu hoa lại trắng đến như vậy trong đêm tối mịt mùng. Dâng cho đời cái đẹp, hoa mang riêng trong lòng một nỗi cô đơn của goá phụ chờ chồng. Nở xao xác trong mưa, nết hoa một nghìn năm chưa hề đổi. Mệnh hoa trọn lòng lành hấp thụ tinh khí của trời và đất, để trong đêm tối tăm bừng nở một tâm hồn dị thảo.
Nở dưới ánh trăng, nở trong đêm tối, nở giữa sương mù, quỳnh hoa suốt đời là một thanh xuân chưa bao giờ có tuổi. Hoa trẻ hoài tuổi hoa, trẻ hoài như xiêm áo ai trắng mụ cả đời người. Một màu trắng tinh khôi ám ảnh cả trong những giấc mơ thiếu vắng quỳnh hương. Trong đêm tối, hoa quỳnh nở như ko hề có thật. Chút sắc trắng tê tái lòng le lói như một bàn tay vẫy vẫy hoài… Gương mặt hoa trong mưa tràn đầy nước mắt. Những giọt nước mắt mặn nồng ngân ngấn nỗi buồn riêng. Có đêm ko người, hoa vẫn nở ray rứt để chờ khách Biên tình. Hoa tri kỷ với người yêu hoa và dâng hiến mà ko đợi đền bù… Yêu cái đẹp hoa quỳnh, lòng còn yêu nết hoa khiêm nhường, yêu tính hoa đắm say, yêu cái triết lý sống đời hoa ngắn trong khoảnh khắc mà dài thấu vô cùng. Yêu lòng hoa sống là cho – Hoa nhận về mình nỗi cô đơn, để cho người những nụ đời ấm áp. Thắp hoài trong bóng đêm một thế giới tinh thần thanh khiết đến vô cùng…
Có ngày nhiều quá nỗi buồn riêng, lòng bất chợt nhớ hoa quỳnh vô kể. Nhớ bóng hoa trắng mềm dưới trăng. Nhớ thân xác hoa trinh bạch rã rời trong sương mù. Chân mơ hồ đi về phía hoa rồi theo mãi dấu hài xưa lờ mờ về hiên vắng. Theo cho đến khi màu hoa trắng mất hút trong bóng tối dưới mái hiên. Lòng nuối tiếc như vừa để mất một tình yêu chưa kịp trắng cho đời…
Cỏ hoa xứ Huế ( Nguyễn Xuân Hoàng)
Nghe nhạc (xin click vào dòng chữ dưới)
Nhạc Quỳnh Phạm Anh Dũng